top of page

LỰA CHỌN

  • Writer: Nguyen Hoang Duc
    Nguyen Hoang Duc
  • Jul 8
  • 9 min read

Updated: Jul 9


Đăng 08/07/2025

 

Năm nào cũng vậy, vào Chủ Nhật đầu tiên Tháng Bảy âm lịch khi tiết Thu bắt đầu man mác thổi trong không gian hơi gió heo may làm dịu lại những ngày hè sốt nóng điên khùng, nhóm “ăn ý” lớp 10A cũ của chúng tôi lại tụ về gặp mặt ở cái thị trấn nhỏ Triều Giang nằm ngay khúc uốn lượn của dòng sông quê hương. Luật lệ gặp mặt: Chỉ có thành viên 10A, không được phép có ngoại bang.

 

-       Vào sới được chưa đây? - Long, trước đây có tiếng là láu táu nhất lớp, giờ đã mang hai mắt kính dầy đụp gào to. - Ngửi mùi xào nấu nôn nao chịu không thấu! - Cậu ta xoa hai tay vào nhau.

 

- Đợi chút nữa đã! Cậu Chính vẫn còn chưa đến. - Thảo mới ngày nào còn được mệnh danh là “quản gia hậu cần” nay đã ra dáng mệnh phụ có hai con, nói.

 

- Bảy giờ rồi! - Tôi nhìn đồng hồ. - Thôi cứ bắt đầu đi, nhẩn nha vừa ăn vừa đợi, để các vị con mọn còn phải về. - Tôi tặc lưỡi, nói thêm.

 

- Ừ, phải đấy!- Hùng hùa theo giọng trêu chọc. - Thanh toán đi để mấy cô ả còn bán xới. Về muộn quá lại thấy sừng của mấy lão ở nhà mọc ra cả loạt thì khốn.

 

- Ôi dào! - Vân nguýt một cái. - Tưởng báu lắm đấy, ai mà thèm!-

 

Vân liếc xéo Hùng một cái đầy tình ý. Dạo học lớp mười, Hùng thích Vân lắm nhưng cô nàng không chịu, nàng chê chàng “thấp bé nhẹ cân”. Thế rồi hết năm học mỗi đứa một hướng tản đi, đến nay Vân và Hùng vẫn là hộ độc thân, tất cả chúng tôi đều hùn vào cho hai đứa. Bây giờ nàng và chàng có vẻ quấn quýt lắm.

 

Chúng tôi dọn mâm ngoài sân, trăng thượng tuần đổ xuống những ly rượu của chúng tôi thứ ánh sáng bạc lung linh sóng sánh, dưới sông những ngọn gió heo may lướt qua mặt nước phẳng lặng thành muôn vàn gợn sóng lăn tăn lóng lánh trăng huyền diệu. Dòng sông như đang chảy về BIỂN SÁNG, rượu ngà ngà, chúng tôi lại bàn đến đề tài muôn thủa: Tình yêu. Có lẽ theo năm tháng, sự lãng mạn của tình yêu cũng mất dần những lớp vỏ bên ngoài, mọi lần, tình yêu thường xoay quanh đề tài nồng ái cao thượng kiểu Cô-dét và Ma-ri-uýt. Lần này, tình yêu theo tuổi tác của chúng tôi như lần ra sát mép nước của thực tại cuộc đời, chúng tôi bàn đến: khi chờ đợi, ai sẽ đau khổ hơn, thậm chí có cả vấn đề ngoại tình nữa.

 

- Đàn bà tất nhiên là sướng hơn rồi! - Long lớn giọng. - Chẳng hạn, khi người đàn ông đang chui rúc ở chốn bưng biền hoặc tắm trong cát bụi khói lửa của chiến tranh khốc liệt thì nàng “Kiều thơm” của chàng vẫn tối ngày sửa soạn son phấn. Nàng như một bông hoa mở cánh hứng đầy những lời ong ve tán tỉnh tê lịm của những chú ong “mày râu” lúc nào cũng bảnh bao xúng xính”.


- Thế mà cũng đòi nhận xét. - Vân bĩu môi, đốp lại. - Giống như nàng Pê-nê-lốp thuỷ chung, người đàn bà lúc nào cũng phải cố níu giữ chiếc hàng rào trinh tiết mỏng manh của mình trước cả đám đông đàn ông vừa hung hăng táo tợn như hùm beo vừa khôn ngoan như cáo dài đuôi. Còn cái mà đàn bà có chỉ là thứ mật ngọt cám dỗ xô đẩy họ từng khắc, từng giờ. Hừ, còn đàn ông? - Vân dài giọng. - Biết bao người trơ trơ trước súng đạn của chiến trường, vậy mà, tá có, tướng có…ba sao có, bốn sao có, năm sao có… khi về Sài Gòn ngay loạt đạn bọc đường đầu tiên đã phơi gan. - Vân lấy đũa gõ lanh canh xuống một chiếc đĩa sứ. - Giả sử, nếu một chiến binh trở về, chàng nói với người yêu “Anh đã trở về với em. Anh…anh chung thuỷ với em.” Hừ, sự  chung thuỷ của chàng chẳng có lấy một chút ý nghĩa, nó có gặp bất kỳ một thử thách nào đâu?! Chẳng lẽ chàng lại ngoại tình với súng đạn. Không! Sự thuỷ chung toàn vẹn của chàng chỉ là thứ bị cầm tù trọn vẹn, một con chim bị nhốt trong lồng, một con cá nằm phơi trên cát xa mạc.

 

- Hay! Chí lí! Hay! - Chúng tôi cùng thốt lên.


- Nhưng trong trường hợp hai tiếng “chung tình” không trở thành cuộc thách thức với nàng thì sao? - Hùng hạ ly rượu xuống, hỏi rồi nói tiếp. - Nàng sẽ vừa hưởng tiếng ong ve của hoà bình vừa thấp thoáng ấp ủ mối tình với chàng hiệp sĩ. Rồi chiến tranh tắt lịm, nàng ôm bó hoa xum xuê ra đón anh chàng, thốt lên “Hỡi hiệp sĩ mà vòm ngực kiêu hùng lấp lánh cả tá huân chương, huy hiệu, em đã đợi chàng đến mỏi mắt.” Thế là tức khắc nàng trở thành một mệnh phụ lên xe xuống ngựa. 


Câu nói của Hùng làm tất cả ngớ ra.

- Đúng vậy! - Tôi đồng tình với Hùng. - Cùng một lúc, nàng được hưởng cả hương thơm hoà bình lẫn chiến lợi phẩm của chiến cuộc. Như vậy, nàng đã đánh thó cả hai giá trị.

 

- Cho mình tranh luận với nào! - Cái dáng dong dỏng cao gầy của Chính xuất hiện.

- A, Chính vào đi. Chính xì-ke, mày định trốn hả? - Chúng tôi reo ầm ĩ.

 

Bỗng mọi ngươi sững lại. Một cô gái khá xinh xắn hiện ra phía sau Chính.

 

- Xin lỗi các bạn, tớ đến trễ! - Chính giơ tay phân trần. - Em ngồi xuống đây! - Cậu ta kéo ghế mời cô gái, giọng rất trìu mến. Quay lại phía chúng tôi, Chính nói. -  Xin giới thiệu với, Mai vợ sắp cưới của mình. Mong các bạn thể tất cho việc phá lệ của mình, mình đưa Mai đến là có…

- Thôi bỏ đó! - Long gạt đi.- Công việc thế nào?

- Tớ bị mất việc rồi!

- Sao thế? - Bọn tôi cùng nhao lên hỏi.

-  Em xin phép!- Mai nói và ý tứ bước ra vườn.

 

 Chính kể.

Mai cũng học Đại học Hàng hải, năm ngoái Mai ra trường và được điều về Phòng Vận chuyển của tớ. Cô ấy làm hành chính ở trên bờ. Càng ngày chúng tớ càng quyến luyến nhau. Cách đây hai tháng vào một buổi tối, tớ bồn chồn hỏi Mai “Anh yêu em! Còn em?”. Nàng bối rối trả lời “Em…từ lâu lắm rồi, em vẫn đợi những lời đó của anh. Em yêu anh!” Ngay sáng hôm sau, đùng một cái tớ bị phân công theo tầu viễn dương đi Hồng Kông và Nhật giao nhận hàng. Lẽ ra đội tầu sau mới đến ca tớ, sau này tớ mới rõ lão cục trưởng đẩy tớ đi vì lão rất thích Mai.


Hoàng hôn hắt những chùm sóng nhạt nhoà não lòng xuống những con sóng bồng bềnh sền sệt quanh mạn tầu. Mai tiễn tớ ra tận chân cầu thang con tầu, mắt nàng đỏ hoe… Tuuu…Tuuu…Tuuu…còi tầu kéo ba hồi dài giục giã ra khơi. Tớ hôn nàng tạm biệt, tim đau như thắt! Mới đêm trước nụ hôn đầu tiên của mối tình vẫn còn lan toả trong trái tim tớ những con sóng ngây ngất dạt dào không dứt, vậy mà chưa đầy hai mươi tư giờ phút chia ly đã đổ cái bóng bất hạnh tột cùng xuống đắng ngắt hai bờ môi.

 

“Em yêu anh! Em sẽ đợi anh về!” Lời nói của nàng tha thiết đuổi theo tớ khi người ta kéo chiếc thang lên tầu. Con tầu dời bến, bóng Mai nhoè dần, nhoè dần…

 

Kể từ phút đó, đối với tớ ngày sao dài vô hạn, giữa đại dương dường như thời gian cũng trở thành mênh mông chẳng thấu bến bờ, kim đồng hồ uể oải chạy, mà có chạy cũng vô ích, những tờ lịch không muốn rơi nữa- chúng đúc lại như những lá thép của một chiếc rô- tơ. Nỗi nhớ dằn vặt cơn trăn trở khắc khoải của tớ. Không chịu nổi, tớ lao khỏi ca- bin lên boong đứng. Bầu trời vào hùa với đại dương, chúng mênh mông xa thẳm bất tận như muốn hoà loãng nỗi nhớ của tớ, nhưng chẳng ăn nhằm gì, nỗi nhớ vẫn cô vón lại, chúng dâng ứ trong tim, trong óc, trong toàn bộ cơ thể tớ, ngực tớ như nghẹt thở, và ngay cả…ngay cả hơi thở cũng vẫn là cái bóng của sự bồn chồn. Tớ nhìn những đám mây, chúng co kéo phác hoạ khuôn mặt, mái tóc rồi hình dáng của nàng…rồi lại phũ phàng tan chảy trong thất vọng…và rồi chính thất vọng lại kéo lê theo niềm hy vọng, chúng cùng tạo lại vóc dáng của nàng… hoàng hôn trôi qua hoàng hôn, hai mươi ngày sau tầu đến Hồng Kông; bình minh trôi qua bình minh, một tháng sau tầu cập cảng Osaka- Nhật Bản.

 

Tớ nhảy lên đất liền như một con chim bị cầm hãm lâu ngày, con tầu phải nằm ở cảng chờ bốc hàng đến cả chục ngày. Không! Thêm một giờ nữa với tớ cũng là quá sức, tớ sắp nổ tung ra bởi khắp nơi khắp chốn đều xếp chật cứng hình ảnh của nàng. Tớ báo với ông thuyền trưởng rồi cầm toàn bộ số tiền mang theo ra sân bay, tớ chẳng thiết buôn bán hàng họ gì nữa. Cầm được tấm vé hàng không, tớ phải nằm lại một đêm chờ đến hôm sau. Chao ơi! Một đêm chờ trước ngưỡng cửa tình yêu sao mà dài khủng khiếp, những nhịp tim đua theo chiếc kim dây gõ nhịp thổn thức vào thời gian.

 

 Hôm sau, xuống máy bạy, tớ chạy bổ đến cửa nhà nàng, người bức xúc như một viên đạn pháo đã bắn vọt khỏi nòng. Cửa nhà nàng đóng chặt, tớ sinh nghi, cửa sổ cũng đóng kín mít, trời thì nóng nực. Tớ đứng sững lại, tớ nghe thấy tiếng vật lộn trong phòng. “Hãy chiều anh đi cưng!” Đúng cái giọng khàn khàn của gã cục trưởng. “Đồ chó má! Mày đã cử ông đi!” Tớ rủa thầm.

 

“Không! Ông cút đi!” - Nàng hét lên.

“Thế cô không nghĩ đến hậu quả à?” Gã cục trưởng gằn giọng, rồi giọng hắn lại ngọt nhạt “Chiều anh đi, anh sẽ tăng cho em hai bậc lương liền, anh sẽ cho em làm kế toán trưởng tha hồ mà vào cầu. Còn nếu không…”

 “Không được…tôi đã yêu anh ấy!” Mai trả lời gã.

“Ta biết điều đó, ta thấy nó hôn cô thắm thiết như thế nào vào cái đêm trước khi nó lên tầu.”

“Thật tởm! Thế là ông đã nhìn trộm”

   “Đừng quá quan trọng, cô bé ạ! Nào chiều anh đi! Cô dại lắm! Thì cô cứ yêu nó. Còn với tôi cô sẽ được làm kế toán trưởng.”

 “Không thể, ông tha cho tôi”

 “Đừng hòng! Chưa có một nhân viên nào dám chống lại ta!”

 

“Ối…ối…” Tiếng nàng mất hút trong tiếng đổ vỡ va đập loảng xoảng. Rồi có tiếng cơ thể đổ uỵch xuống nền nhà. Tớ lấy cả người đẩy cửa vào nhưng nó quá chặt. “Ối…ối…” Tiếng Mai bị tắc nghẹn, những ngón tay xiết chặt. Tớ loay hoay, may quá, tớ nhìn thấy một khúc gỗ nằm lăn ngay dưới cửa sổ. Tớ ôm cả  khúc gỗ phi mạnh vào cửa. Rầm! Cửa bị phá toang. Cái thằng súc sinh ấy vẫn chẳng nghe thấy gì cả, cơn cuồng si của nó đang xé toạc quần áo của nàng.


“Anh!”  Nàng cố reo lên. Tớ tóm cổ tên súc sinh ấy tống cho nó một quả. Cơn điên của nó tỉnh dậy, nó gầm gừ: “A, cậu Chính, cậu nên nhớ tôi là sếp của cậu!”

“Cút ngay” Tớ quát to. “Đồ dơ bẩn”.

 

Thế rồi, hôm sau tớ và Mai đều nhận được quyết định đuổi việc. Tớ mắc tội vô kỷ luật đã bỏ tầu về còn Mai mắc tội rủ rê.

 

- Trời!- Chúng kêu tôi kêu.

- Tình yêu quả là cam go giữa cuộc đời, nó như thứ ngọc quí không chịu lấm lem thứ bùn đất của thế tục. - Cậu Long nói.

 

Chính gọi Mai trở lại. Sau khi đưa thiếp mời chúng tôi đến dự lễ thành hôn, Chính và Mai đi xuống bờ song. Bóng họ lồng vào nhau đổ thành một vệt dài trên bãi cát, chúng đổ mãi xuống tận dòng nước, và mặc cho dòng sông cuộn chảy, mặc cho những ngọn gió ào ào quất xuống mặt nước, bóng họ vẫn kết thành một khối, chúng lung linh, nhập nhoè… lung linh…

 

Cánh phụ nữ sụt sùi. Hùng nói giọng ngậm ngùi.

- Chẳng bao giờ cuộc đời lại ngừng là một thách thức. Trong một số hoàn cảnh, chúng ta buộc phải lựa chọn thôi: hoặc là chung thuỷ theo đuổi giá trị cuộc đời,  hoặc là bị thất nghiệp.

 

Xa xa, cái bóng vẫn lung linh trên dòng sông bạc.

 

Paul Đức - Hà nội 04/08/1993

 Tranh: không rõ tác giả

Nguồn: Internet

 

Comments


Paul Nguyễn Hoàng Đức

  • Facebook
  • Phone
  • Email
bottom of page