KHOẢNG TRỜI SAU GÓT CHÂN
- Nguyen Hoang Duc
- Jul 8
- 4 min read
Đăng 08/07/2025
“... Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn
… “Đời cho tôi cô đơn thêm bao lần nữa đây…”
Giọng nam trầm từ chiếc radio cátxét của láng giềng vút lên khiến nỗi đau của tôi bật loé một nụ cười vào giữa đám hơi mù u uẩn của tâm trí chua xót đang dằn vặt. Tôi thở dài, xoay mình rồi chán chường duỗi người ra. Khổ thân chiếc ghế xích đu. Nó kẽo kẹt vặn vẹo vì nỗi trăn trở của một chủ nhân cô đơn khốn khổ. Tôi ngước nhìn bầu trời, những vì sao lấp lánh… Một làn gió hiếm hoi thoảng qua, thổi man mác vào bóng đêm lồng lộng…Phải, nàng đã biến đi như một làn gió vậy, trọn hai tuần, mười bốn ngày rồi, nàng bỏ đi. Nàng sập cửa lại như kéo một tấm phông dầy đụp khắc nghiệt bế mạc cái nhìn nóng bỏng níu kéo tha thiết của đôi mắt tôi đang quấn vương trên mái tóc của nàng. Nàng vẫn nói “Em là lá ngọc cành vàng, là đào tơ liễu yếu, em sinh ra để làm đẹp cuộc đời… Em phải được yêu. Anh phải làm cho em hạnh phúc và sung sướng. Còn anh, là nam nhi trai tráng, anh phải…”
Nghĩa là, như một miếng bọt biển nàng muốn thấm hút tình yêu một cách tràn đầy nhất. Và theo cách nghĩ của nàng, tôi chỉ là một người lính nghĩa vụ của ái tình. Còn tôi, có lẽ tôi cũng bướng bỉnh giữ một nguyên lý nào đó, như dự định xây nên sự có mặt đích thực của một gã đàn ông ở trần gian này chẳng hạn…Nhưng đó là câu chuyện hết sức riêng, riêng lắm, thậm chí nó còn hết sức ngớ ngẩn nữa là khác. Điều hệ trọng nhất đối với tôi là nàng đã đi khỏi, bỏ lại tôi, mình tôi. Chẳng có ai, tôi chỉ còn lại một mình.
“Đời cho tôi cô đơn thêm bao lần nữa đây…”
Bài hát trở lại vòng tua, giọng ca bi ai khinh khi của chàng ca sĩ phóng đãng lại chọc nhột vào tôi một tiếng cười. Hiển nhiên đó không phải nụ cười mong khỏa lấp đi “tình trạng bị bỏ rơi” xót xa của mình. Thực sự, nó chỉ là một ám thị hài hước bất đắc dĩ của một tâm hồn da diết khao khát yêu thương. Hơn cả thế, nó là khát vọng ấp ủ ý nghĩa yêu thương của cuộc đời này.
Chà! Chàng ca sĩ trong cái giọng bi ai buồn thảm của chàng, người ta thấy rõ một niềm vui nhen nhóm, chàng ham muốn cô đơn biết nhường nào, cô đơn không phải lớp rào vây hãm chàng khỏi các nàng “mắt xanh mỏ đỏ” mà cô đơn sẽ khai quang sân bãi của chàng nó trao vào tay chàng thứ tự do tuyệt đối để sáp vô vào những vòng tay mới. Chàng cứ gào lên cho cô đơn khát mãi cô đơn- cô đơn như thể một lạc thú đã vắt cạn kiệt trở thành trong suốt. Đời chàng giống như chiếc ly trong tiệm cà phê đông khách vãng lai, nó được nốc cạn, tráng rửa, rồi đổ vào liên tiếp…
Xung quanh láng giềng chợt hàng loạt chiếc loa rộ lên.
“ Không, tôi không còn, tôi không còn yêu em nữa…” “touch me - lại gần em, touch me- lại gần em…” “… xa bao nhiêu năm tưởng tình đã quên…”.
Tất cả cùng lúc ào ạt đổ xuống cái hố thẳm cô đơn tút hút của tôi. Chúng đục ruỗng những phiến đá lên gân yếu ớt cuối cùng, hố thẳm toang hoác đáy mở ra hư vô thăm thẳm hun hút cô đơn. Tôi chùng lún mãi, chìm xuống mãi trong lòng chiếc ghế xích đu, hoang mang, lung lay. Tôi với mãi hai tay để quờ hai thành ghế. Mắt tôi thả hút vào bầu trời, bầu trời giữa Hạ trong xanh lồng lộng vậy mà như đang rây rắc nén xuống lồng ngực đầy căng sung mãn của tôi lớp sương mờ dày đặc của buổi chiều cuối Đông u ám. Tôi bấu lấy thành ghế, cố hồi tâm lại. Dần dần đám sương u ám huyễn hoặc tan biến đi, vòm trời vòi vọi như một tấm dù xanh thẳm hùng vĩ siêu vượt cứ bay lên mãi, nâng lên mãi vô cùng, những vì sao diệu vợi lấp lánh.
Ồ, chẳng phải, tôi chợt nghĩ. Tôi hiểu chỉ cần một khoảng cách bằng con kiến thôi, các vì sao cũng xa nhau đến hàng tỉ năm ánh sáng. Chúng còn cô đơn hơn chúng ta nhiều. Nhưng tôi cảm thấy rõ ràng, rất rõ ràng; bầu trời lồng lộng đang chụp xuống trần gian này cả một vũ trụ ấm êm ÁI TÌNH BẤT TẬN. Còn những vì sao? Chúng đơn lẻ hoà điệu vào bản đồng ca kỳ vĩ vĩnh hằng của vũ trụ. Những mảnh cô đơn lấp lánh phụng hiến bản tình ca Càn - Khôn không biết mỏi.
Tại sao ta bất hạnh, ta vẫn còn bất hạnh? Có phải tại ta không đủ dũng mãnh để xây nên nỗi cô đơn đồ sộ thuần khiết của mình? Không! hãy cô đơn, cô đơn hơn nữa. Hãy vươn lên, vươn lên! Hãy là một đỉnh núi cao chòng chọc hú gọi gió ngàn phương!
Cộc... Cộc ... Cộc! Có tiếng gõ cửa, tiếng guốc di trên sàn gạch. Chẳng rõ có phải là nàng hay ai đó? Mong rằng đó là một tâm hồn nhấp nháy gõ cửa nhà tôi,
Paul Đức - Hà Nội 30- 6 -1993
Bức họa "The girl with the pigeons" (Cô gái với đàn bồ câu), không rõ tên họa sĩ
Nguồn: Internet
Comments